西廂記 第一本 第二折 | I.2a Xin trọ |
[夫人上白]前日長老將
錢去與老相公做好事, 不見來回話。道與紅娘 ,傳著我的言語去問長 老:幾時好 與老相公做 好事?就著他辦下東西 的當了,來回我話者。[ 下] (01) [淨扮潔上]老僧法本, 在這普救寺骨做長老。 此寺是則天皇後蓋造的 ,後來崩損,又是崔相 國重修的。現今崔老夫 人領著家眷扶柩回博陵 。因 路阻暫寓本寺西廂 之下,待路通回博陵遷 葬。夫人處事溫儉,治 家有方,是是非非,人 莫敢犯。夜來老 僧赴齋 ,不知曾有人來望老僧 否?[喚聰問科][聰雲]夜來 有一秀才自西洛而來, 特謁我師,不遇而返。 [ 潔雲]山門外覷著,若再 來時,報我知道。[末上] 昨日見了那小姐,倒有 顧盼小生之意。今日去 問長老 借一間僧房,早 晚溫習經史;倘遇那小 姐出來,必當飽看一會 。 [中呂][粉蝶兒]不做周方 ,埋怨殺你個法聰和尚 !借與我半間客舍僧房 ,與我那可憎才居止處 門兒相向 。雖不能竊玉 偷香,且將這盼雲眼睛 兒打當。 [醉春風]往常時見傅粉 的委實羞,畫眉的敢是 謊;今日多情人一見了 有情娘,著小生心兒裡 早癢、癢。 迤逗得腸荒 ,斷送得眼亂,引惹得 心忙。 末見聰科][聰雲]師父正 望先生來哩,只此少待 ,小僧通報去。[潔出見 末科][末雲]是好一個和尚 呵! [迎仙客]我則見他頭似 雪,鬢如霜,面如童, 少年得內養;貌堂堂, 聲朗朗,頭直上只少個 圓光。卻便 是捏塑來的 僧伽像。(03) [潔雲]請先生方丈內相 見。夜來老僧不在,有 失迎迓,望先生恕罪![ 末雲]小生久聞老和尚清 譽,欲來 座下聽講,何 期昨日不得相遇。今能 一見,是小生三生有幸 矣。[潔雲]先生世家何郡 ?敢問上姓大名, 因甚 至此?[末雲]小生姓張, 名珙,字君瑞。 [石榴花]大師一一問行 藏,小生仔細訴衷腸, 自來西洛是吾鄉,宦游 在四方。寄居鹹陽。先 人拜禮部尚 書多名望, 五旬上因病身亡。[潔雲] 老相公棄世,必有所遺 。[末唱]平生直無偏向, 止留下四海一空囊。(04) [斗鵪鶉]俺先人甚的是 渾俗和光,衠一味風清 月朗。[潔雲]先生此一行 必上朝取應去。[末唱] 小 生無意求官,有心待聽 進。小生特謁長老,奈 路途奔馳,無以相饋。 量著窮秀才人情則是紙 半張, 以沒甚七青八黃 ,盡著你說短論長,一 任待掂斤播兩。 徑稟:有白銀一兩, 與常往公用,略表寸心 ,望笑留是幸![潔雲]先 生客中,何故如此?[末 雲]物鮮不 足辭,但充講 下一茶耳。 [上小樓]小生特來見訪 ,大師何須謙讓。 [潔雲] 老僧決不敢受。[末唱]這 錢也難買柴薪,不夠齋 糧, 且備茶湯。[覷聰雲] 這一兩未為厚禮。你若 有主張,對艷妝,將言 詞說上,我將你眾和尚 死生難忘。 [潔雲]先生必有所請。(05) [末雲]小生不揣有懇, 因惡旅冗雜,早晚難以 溫習經史,欲假一室, 晨昏聽講。 房金按月任 意多少。[潔雲]敝寺頗有 數間,任先生揀選。[末 唱] [么篇]也不要香積廚, 枯木堂。遠有南軒,離 著東牆,靠著西廂。近 主廊,過耳房,都皆停 當。[潔雲] 便不呵,就與 老僧同處何如?[末笑雲] 要恁怎麼。你是必休提 著長老方丈。(06) [紅上雲]老夫人著俺問 長老:幾時好與老相公 做好事?看得停當回話 。須索走一遭去來。[見 潔科]長 老萬福!夫人使 侍妾來問:幾時好與老 相公做好事?著看得停 當了回話。[末背雲]好個 女子也呵! [脫布衫]大人家舉止端 詳,全沒那半點兒輕狂 。大師行深深拜了,啟 朱唇語言得當。 [小梁州]可喜的龐兒淺 淡妝,穿一套縞素衣裳 ;胡伶淥老不尋常,偷 睛望,眼挫裡抹張郎。 [么篇]若共他多情小姐 同鴛帳,怎捨得他疊被 舖床。我將小姐央,夫 人央,他不令許放,我 親自寫與從良。(07) |
Cảnh thứ I. — Biệt thự họ Thôi
BÀ LỚN. — (ra) Hồng ơi! Mày truyền lời ta, sang hỏi sư cụ bên chùa, bao giờ thì làm chay cho Ông lớn? Hỏi đích đáng rồi, về trả lời ta, nghe! CON HỒNG. — Dạ! (cùng vào) (01) Cảnh thứ II. — Chùa Phổ Cứu PHÁP BẢN. — (ra) Lão tăng đây là Pháp Bản, trụ trì trong chùa Phổ Cứu này. Hôm qua lão vào trong làng làm chay, chẳng hay có khách nào đến thăm chùa không, chú Thông? PHÁP THÔNG. — (ra) Dạ bạch cụ: Hôm qua có một người học trò ở Tây Lạc đến thăm cụ, nhưng không gặp lại trở ra. PHÁP BẢN. — Vậy chú ra cửa coi. Nếu thầy ta đến thì vào nói tôi biết. PHÁP THÔNG. — Dạ. CẬU TRƯƠNG. — (ra) Hôm qua tình cờ gặp cô em, làm cho tôi suốt đêm mất ngủ. Hôm nay lại vào chùa thăm sư cụ, tôi sẽ nói câu chuyện (chào Pháp Thông) Ví bằng thu xếp không xong, Thì tôi đây oán sư ông mãn đời! PHÁP THÔNG. — Kìa thầy đã lại! Thầy dạy sao, tiểu tôi không hiểu! CẬU TRƯƠNG: Cho tôi thuê một gian ở dãy chùa ngoài, Ở ngay đối cửa con người hôm qua. Dù không ghẹo nguyệt, bẻ hoa, Cũng nhìn cho con mắt oan gia đã đời! (02) PHÁP THÔNG. — Thưa thầy dạy thế nào, tiểu tôi không hiểu… CẬU TRƯƠNG: Vốn tính tôi nhát gái lạ đời, Thoáng trông là thẹn đỏ người lên ngay! Cớ sao gặp gỡ lần này, Bể lòng lại thấy vơi đầy yêu đương! Mắt nhìn đã nảy hồng quang! Nghĩ càng tê tái, mong càng ngẩn ngơ! PHÁP THÔNG. — Thầy nói thế nào, tiểu tôi không hiểu. Sư cụ đợi đã lâu, tôi xin vào trình lại. CẬU TRƯƠNG (vào chào Pháp Bản) Tiếng sang sảng, người to bệ vệ, Tóc bạc phơ, mặt trẻ phây phây! Chân tu nên mới được thế này, Thêm vòng hào quang nữa thì thực tượng thầy Đường Tăng. (03) PHÁP BẢN. — Xin mời thầy vào chơi trong phương trượng. Hôm qua lão đi vắng, không được thừa tiếp, xin thầy thứ lỗi cho. CẬU TRƯƠNG. — Bấy lâu nghe tiếng sư cụ, chúng tôi vẫn muốn đến hầu. Không ngờ hôm qua sư cụ lại vắng chùa. Hôm nay được gặp, thực là ba sinh, âu cũng duyên trời chi đây! PHÁP BẢN. — Dám hỏi thầy quý quán đâu tá? Tôn tính đại danh thế nào? Có việc gì qua chơi? CẬU TRƯƠNG. — Chúng tôi họ Trương tên Củng, tự là Quân Thụy, nhân vào Kinh dự thi, đường đi qua miền này: Cụ đã có lòng hỏi đến, Tôi xin thực chuyện thưa bày. Quê hương tôi chính ở Lạc Tây, Nhưng du học nay đây mai đó! Gia nghiêm trước thượng thư Lễ bộ, Ngoài năm mươi xa bỏ cõi trần... Bởi một đời, cha thanh liêm không khoét tiền dân, Nên bốn bể, con trơ trọi chiếc thân công tử xác! (04) Gió thoảng mát, trông lồng gương bạc, Cụ là người lỗi lạc thông minh... Tôi đến đây quên cả công danh, Chỉ mong được nghe kinh lắng kệ. — Giữa đường không biết lấy gì làm lễ, gọi là có lạng bạc, cúng vào Tam Bảo, cụ vui lòng nhận cho. Học trò kiết chỉ "lấy đầu làm lễ", Được đâu như những kẻ có đồng tiền! Mặc cho miệng thế chê khen, Chẳng tường gá bạc, không quen tuổi vàng! Phải đâu giúp cụ tiền lương, Chẳng qua đồng lễ dầu hương gọi là. Lòng thành tôi đã dâng ra, Dám xin cụ chớ nề hà, nhận cho. Mai ngày có trước mặt cô, Mười phần cụ nói đỡ cho một vài. Thì tôi còn ơn cụ mãn đời… PHÁP BẢN. — Giữa đường gặp gỡ, sao thầy lại bày vẽ ra như thế. Chắc thầy lại có chuyện gì muốn dạy bảo nhà chùa hẳn thôi! (05) CẬU TRƯƠNG. — Thưa thế này thực là đường đột… Chỉ vì nhà trọ dộn dịp quá, khó lòng ôn lại được sách vở, nên muốn nhờ cụ một gian phòng, sớm hôm học tập. Tiền phòng nhiều ít thế nào cũng được, xin cứ tháng đưa hầu. PHÁP BẢN. — Thưa được. Nhà chùa cũng có nhiều phòng bỏ không, xin tùy ý thầy chọn. Hay là ở quách ngay phương trượng nằm với lão cho vui. CẬU TRƯƠNG: Tôi chẳng cần chái Bắc, hiên Đông! Gác kinh, nhà tổ, tôi không thiết mà! Chỉ xin thuê Mái Tây ở cạnh vườn hoa... Nhà quan Tướng quốc phủ Hà bên kia! Chứ nằm chung với cụ, nước gì. (06) CON HỒNG. — (ra) nói một mình: — Bà lớn sai tôi sang hỏi sư cụ, xem bao giờ làm chay cho Ông lớn. Hỏi cho rõ rồi về thưa lại. (vào chào Pháp Bản) Bạch lạy cụ, Bà lớn sai con hỏi bao giờ thì làm chay cho Ông lớn. CẬU TRƯƠNG. — Con người mới khá làm sao! Bóng dáng thực con nhà lịch sự, Trăm phần không lẫn nửa trai lơ! Sẽ cúi đầu khép nép chào sư, Môi son hé, nói thưa phép tắc. Khuôn mặt đẹp không cần trang sức, Quần áo sô <*I.2.01*> nhưng khéo mặc cũng xinh! Cô em đã giống đa tình, Con hầu lại tinh ranh hiếm có. Liếc trộm mà xem con mắt nó, Có thèm đâu nhìn ngó tới mình đây! Em ơi! Hãy đợi đến ngày, Ta cùng cô đã sum vầy phượng loan, Quyết chẳng để em trải nệm quạt màn. Lại thưa bà, kiếm tấm chồng quan cho em nhờ! (07) |
西廂記 第一本 第二折 | I.2b Xin trọ |
[潔雲]二月十五日,可
與老相公做好事。[紅雲] 妾與長老同去佛殿看了 ,卻回夫人話。[潔雲]先 生請少 坐,老僧同小娘 子看一遭便來。[末雲]著 小娘子先行,俺近後些 。[潔雲]一個有道理的秀 才。[末雲]小 生有一句話 敢道麼?[潔雲]便道不妨 。[末唱] [快活三]崔家女艷妝, 莫不是演撒你個老潔郎 ?[ 潔雲]俺出家人那有此 事?[末唱]既不沙,卻怎 睃趁 著你頭上放毫光, 打扮的特來晃。 [潔雲]先生是何言語! 早是那小娘子不聽得哩 ,若知呵,是甚意思![ 紅上佛殿科][末唱] [朝天子]過得主廊,引 入洞房,好事從天降。 我與你看著門兒,你進 去。(08) [潔怒雲]先生,此非先 王之法 言,豈不得罪於 聖人之門乎?老僧偌大 年紀,焉肯作此等之態 ?[末唱]好模好樣太莽撞 ,沒則羅便罷, 煩惱怎 麼那唐三藏?怪不得小 生疑你,偌大一個宅堂 ,可怎生別沒個兒郎, 使得梅香來說勾當。[潔 雲] 老夫人治家嚴肅,內 外並無一個男子出入。[ 末背雲]這禿廝巧說。你 在我行、口強,硬抵著 頭皮撞。 [潔對紅雲]這齋供道場 都完備了,十五日請夫 人小姐拈香。[末問雲]何 故?[潔雲]這是崔相國小 姐至孝, 為報父母之恩 。又是老相國禫日,就 脫孝服,所以做好事。(09) [末哭科雲]「哀哀父母 ,生我劬勞, 欲報深恩 ,昊天罔極。」小姐是 一女子,尚然有報父母 之心;小生湖海飄零數 年,自父母下世之後, 並 不曾有一陌紙錢相報 。望和尚慈悲為本,小 生亦備錢五千,怎生帶 得一分兒齋,追薦俺父 母咱!便夫人 知也不妨 ,以盡人子之心。[潔雲] 法聰與這先生帶一分者 。[末背問聰雲]那小姐明 日來麼?[聰雲]他父 母的 勾當,如何不來。[末背 雲]這五千錢使得有些下 落者。 [四邊靜]人間天上,看 鶯鶯強如做道場。軟玉 溫香,休道是相親傍; 若能夠湯他一湯,倒與 人消災障。(10) [潔雲]都到方丈吃茶。[ 做到科][末雲]小生更衣咱 。[末出科雲]那小娘子已 定出來也,我只在這裡 等待 問他咱。[紅辭潔雲] 我不吃茶了,恐夫人怪 來遲,去回話也。[紅出 科][末迎紅娘祗揖科]小娘 子拜揖! [紅雲]先生萬福 ![末雲]小娘子莫非鶯鶯 小姐的侍妾麼?[紅雲]我 便是,何勞先生動問?[ 末雲]小生姓 張,名珙, 字君瑞,本貫西洛人也 ,年方二十三歲,正月 十七日子時建生,並不 曾娶妻......。(11) [紅雲] 誰問你來?[末雲] 敢問小姐常出來麼?[紅 怒雲]先生是讀書君子, 孟子曰:「男女授受不 親,禮也。」 君子「瓜 田不納履,李下不整冠 」。道不得個「非禮勿 視,非禮勿聽,非禮勿 言,非禮勿動」。俺夫 人 治家嚴肅,有冰霜之 操。內無應門五尺之童 ,年至十二三者,非呼 召不敢輒入中堂。向日 鶯鶯潛出閨房, 夫人窺 之,召立鶯鶯於庭下, 責之曰:「汝為女子, 告而出閨門,倘遇游客 小僧私視,豈不自恥。 」鶯 立謝而言曰:「今 當改過從新,毋敢再犯 。」是他親女,尚然如 此,可況以下侍妾乎? 先生習先王之道, 尊周 公之禮,不干已事,何 故用心?早是妾身,可 以容恕,若夫人知其事 ,決無干休。今後得問 的問, 不得問的休胡說 ![下][末雲]這相思索是害 也!(12) [哨遍]聽說罷心懷悒悒 ,把一天愁都撮在眉尖 上。說:「夫人節操凜 冰霜,不召乎,誰敢輒 入中堂?」 自思想,比 及你心兒思畏老母親威 嚴,小姐呵,你不合臨 去也頭望。待揚下教人 怎揚?赤緊的情沾了肺 腑,意惹了肝腸。若今 生難得有情人,是前世 燒了斷頭香。我得時節 手掌兒裡奇擎,心坎兒 裡溫存,眼 皮兒上供養 。 [耍孩兒]當初那巫山遠 隔如天樣,聽說罷又在 巫山那廂。業身軀雖是 立在回廊,魂靈兒已在 他行。本待 要安排心事 傳幽客,我只怕漏洩春 光與乃堂。夫人怕女孩 兒春心蕩,怪黃鶯兒作 對,怨粉蝶兒成雙。(13) [五煞]小姐年紀小,性 氣剛。張郎倘得相親傍 ,乍相逢厭見何郎粉, 看邂逅偷將韓壽香。才 到得風流況 ,成就了會 溫存的嬌婿,怕甚麼能 拘束的親娘。 [四煞]夫人忒慮過,小 生空妄想,郎才女貌合 相仿。休直待眉兒淺淡 思張敞,春色飄零憶阮 郎。非是咱 自誇獎:他 有德言工貌,小生有恭 儉溫良。(14) [三煞]想著他眉兒淺淺 描,臉兒淡淡妝,粉香 膩玉搓咽項。翠裙鴛繡 金蓮小,紅袖鸞銷玉筍 長。不想呵 其實強:你 撇下半天風韻,我拾得 萬種思量。(15) 卻忘了辭長老。[見潔 科]小生敢問長老,房舍 如何?[潔雲]塔院側邊西 廂一間房,甚是瀟灑, 正可先生 安下。現收拾 下了,隨先生早晚來。[ 末雲]小生便回店中搬去 。[潔雲]吃齋了去。[末雲] 老僧收拾下齋, 小生取 行李便來。[潔雲]既然如 此,老僧準備下齋,先 生是必便來。[下][末雲]若 在店中人鬧,倒好消 遣 ;搬在寺中靜處,怎麼 捱這淒涼也呵。 [二煞]院宇深,枕簟涼 ,一燈孤影搖書幌。縱 然酬得今生志,著甚支 吾此夜長。睡不著如翻 掌,少可有 一萬聲長吁 短歎,五千遍搗枕捶床 。 [尾]嬌羞花解語,溫柔 玉有香,我知他乍相逢 記不真嬌模樣,我則索 手抵著牙兒慢慢的想。[ 下] (16) |
PHÁP BẢN. — Mời thầy hãy ngồi tạm. Lão xin phép đưa cô này lên chùa vãng cảnh, rồi sẽ xuống ngay.
CẬU TRƯƠNG. — Tôi cùng lên có tiện không?
PHÁP BẢN. — Thưa được!
CẬU TRƯƠNG. — Xin để cô ấy đi trước, tôi bước theo sau.
Cô em coi thật tốt mồi,
Hay là động cỡn muốn lôi thôi với sư già?
Ví không mong nhử giống Thích Ca,
Ăn mặc rườm rà chi thế ai ơi!
Buồng ngang hiên vắng thảnh thơi,
Miếng ngon kề đến, của trời đem cho. (08)
PHÁP BẢN. — (giận dữ) Thầy này trông người cũng tử tế, mà ăn nói ra cái gì thế!
CẬU TRƯƠNG. — Cụ nên rõ tôi nói thế cũng là đáng lắm chứ!
Tội chưa! sư cụ mích lòng!
Con người tử tế sao nói không lựa lời!
Nhưng nhà quan chi thiếu kẻ hầu trai,
Sang chùa hỏi việc lại sai con đòi?
Cụ còn chối cãi nữa thôi?
Ngứa mồm tôi nói, cấm tôi được nào?
PHÁP BẢN. — Không phải thế! Đó là do tấm lòng chí hiếu của Tiểu thư. Vì là việc làm chay cho Ông lớn nên Tiểu thư dốc lòng thành kính không sai ai cả, phải sai chị Hồng sang đây là người hầu cận sang hỏi nhật kỳ. (quay lại con Hồng): Việc làm chay, đàn tràng đã sắp đặt sẵn sàng. Rằm này là ngày cúng Phật, xin mời Bà lớn cùng Cô sang dâng hương. (09)
CẬU TRƯƠNG. — (khóc) Ối cha ôi là mẹ ôi! Cha mẹ sinh con, bao công khó nhọc! Trời già độc địa, báo đáp được đâu! <*I.2.02*> Tiểu thư là một người con gái, còn biết lo ân trả nghĩa đền. Cho hết lòng của kẻ làm con, tôi cũng xin đưa năm mươi quan tiền, xin cụ mở lượng từ bi, sắm chút lễ vật, cúng siêu độ cho cha mẹ tôi nhân thể. Bà lớn biết ra nữa, chắc cũng chẳng ngại gì!
PHÁP BẢN. — Có chi mà ngại! Chú Thông đâu! Nhận tiền sắm lễ cho thầy!
CẬU TRƯƠNG. — (hỏi riêng Pháp Thông) Chắc cô ấy có sang lễ không?
PHÁP THÔNG. — Làm chay cho quan Tướng thế nào Cô chả sang!
CẬU TRƯƠNG. — (mừng rỡ) Thế thì năm chục quan cũng đáng!
Hương kém ấm, ngọc thua mềm!
Trên trời dưới đất khôn tìm thấy hai!
Nói chi ôm ấp lả lơi,
Nhìn suông cũng đủ sướng đời! Cho nên,
Tai qua nạn khỏi tự nhiên!
Làm chay nào được bằng nhìn Oanh Oanh! (10)
PHÁP BẢN. — Xin mời về cả phương trượng xơi nước!
CẬU TRƯƠNG. — Tôi xin phép ra ngoài một chút (ra sân). Con bé chắc ra bây giờ! Mình cứ đứng chờ đây!
CON HỒNG. — (từ giã Pháp Bản) Xin cụ đừng cho uống nước nữa. Con xin về thưa lại, kẻo Bà lớn quở! (ra)
CẬU TRƯƠNG. — (đón chào) Xin chào chị, ạ!
CON HỒNG. — Không dám, chào cậu!
CẬU TRƯƠNG. — Hỏi không phải, chị có phải chị Hồng, người hầu cô Oanh không?
CON HỒNG. — Thưa vâng! Có việc gì phiền cậu hỏi?
CẬU TRƯƠNG. — Tôi có một câu chuyện, không biết thưa có tiện không?
CON HỒNG. — "Tên kia đã bắn khôn về! Lời kia đã nói khôn bề xóa đi!" Có chuyện gì cậu cứ nói, không ngại!
CẬU TRƯƠNG. — Tôi họ Trương, tên Củng, tự là Quân Thụy, quán ở Tây Lạc, năm nay mới hai mươi ba tuổi, sinh giữa giờ Tí ngày mười bảy tháng Giêng. Tịnh chưa lấy vợ bao giờ! (11)
CON HỒNG. — Cái đó ai hỏi cậu đâu! Em lại không phải thầy số, cần gì cậu phải kể ngày sinh tháng đẻ! <*I.2.03*>
CẬU TRƯƠNG. — Xin hỏi chị câu nữa, cô nhà thường khi có ra ngoài không?
CON HỒNG. — (giận dữ) Ra ngoài thì làm sao? Cậu là người có học, há không nhớ câu: “Chớ làm việc trái lễ! Chớ nói lời trái lễ!” <*I.2.04*> Bà lớn em lòng băng dạ tuyết, phép nhà rất nghiêm. Từ đứa trẻ sáu, bảy tuổi, không nghe gọi cũng không dám tự tiện bước lên nhà trên. Cậu không hề có bà con, sao lại được hỏi sỗ sàng như thế? May mà trước mặt em đây, còn tha thứ được. Chứ Bà lớn mà biết, sao chịu để cậu yên! Từ nay mà đi, điều gì nên hỏi thì hỏi, điều gì không nên hỏi chớ có hỏi càn như thế! (vào)
CẬU TRƯƠNG. — (đứng ngẩn người ra một lúc) Thế này thì đến ốm tương tư mà chết mất! (12)
Những nghe nói đã rụng rời!
Đôi mày nặng cả một trời sầu thương!
Phép nhà nghiêm ngặt lạ dường,
Lấy ai dắt nẻo đưa đường cho nên?
Ví bằng Mình sợ mẹ giữ gìn,
Thì quay đi còn ngoảnh lại mà nhìn chi nhau?
Muốn dứt phăng! dễ dứt được đâu,
Mầm tình đã trót ăn sâu trong người!
Ví kiếp này cùng Mình cũng lỡ một, lầm hai,
Chả hóa ra kiếp trước ta đã mắc tội trời chi đây!
Ta quyết làm cho bồng được lên tay,
Cho mắt này thờ phụng, lòng này mê tơi!
Chỉ nghe nói Vu Sơn xa cách bằng trời!
Ai ngờ lại ở bên ngoài Vu Sơn!
Thân tội này đứng tựa bao lơn,
Nhưng thần hồn những mê man chốn nào?
Này Hồng ơi! Em định đưa tin đến buồng Đào,
Hay lại đem chuyện kín thưa vào nhà Huyên!
Lòng xuân, có đâu dễ giữ gìn!
Hẳn cũng thấy: bướm bay từng cặp, oanh chuyền có đôi! (13)
Này Hồng ơi! Em trẻ người nóng tính thế thôi,
Chứ ta đây, cô đấy, tốt đôi ai bì!
Miễn em hết sức giúp vì,
Bà dù bó buộc, làm gì được ai?
Mà mặt hoa, ta nhìn được tận nơi,
Mà nhị đào, cô sẻ được cho người tình chung!
Em mà vụng tính không xong,
Thì trai tài, gái sắc, lại cùng trạc tuổi như nhau,
Sẽ trông xuân, xuân đượm nét sầu.
Sẽ nhớ ai, ruột héo, mặt sầu vì ai!
Tội cho cô đức nết vẹn mười,
Mà thiệt cho ta cũng một đời tài hoa! (14)
Này Hồng ơi! Mày ai chỉ kẻ qua loa,
Mặt ai chỉ thoáng gọi là phấn son.
Cổ ai vừa trắng, vừa tròn,
Ngọc đông, phấn nặn so còn kém xa!
Trên thì, bên vạt áo là,
Ngón tay muồn muốt như là búp măng!
Dưới thì, dưới bức quần băng,
Gót chân thuăn thuắt nhỏ bằng cách sen!
Muốn quên hồ dễ mà quên,
Bao nhiêu hình bóng bạn tiên non Bồng.
Thì Mình đừng đẹp nữa có được không,
Để tôi thôi cũng chẳng mệt lòng nhớ thương. (15)
— Chết! Quên chưa vào chào sư cụ! (quay vào hỏi Pháp Bản) Thưa cụ, việc tôi xin trọ, cụ dạy thế nào?
PHÁP BẢN. — Mái Tây chùa tháp có một gian phòng tĩnh mạc lắm, thầy ở đó thực vừa tiện. Tùy ý thầy dọn lại lúc nào cũng được.
CẬU TRƯƠNG. — Thưa vâng! Chúng tôi xin về trọ đem hành lý lại.
PHÁP BẢN. — Vậy, thế nào thầy cũng dọn lại nhé! (vào)
CẬU TRƯƠNG. — Dọn lại thì dọn, nhưng chịu sao cho nổi nỗi lạnh lùng đây!
Này Hồng ơi! Buồng văn đệm gối lạnh lùng,
Đèn soi hiu hắt, sách chồng lẻ loi!
Dù đền xong chí cả một đời,
Ngủ sao cho nổi những đêm dài lan man?
Ít ra cũng: năm nghìn lần dài thở, vắn than,
Với hàng vạn lượt tung màn, đập chăn!
Thoạt gặp nhau, vẻ xinh chưa nhớ rõ mười phần,
Đành không ngủ, cắn ngón tay ta tưởng tượng dần cho ra!
Trong như ngà ngọc, đẹp như hoa,
Nhưng hoa mà biết nói, ngọc mà ngát thơm! (16)
|
No comments:
Post a Comment