西廂記 第一本 第四折 | I.4 Quấy đám |
[潔引聰上雲]今日二月
十五開啟,眾僧動法器 者。請夫人小姐拈香。 比及夫人未來,先請張 生拈香。怕 夫人問呵, 則說是貧僧親者。[末上 雲]今日二月十五日,和 尚請拈香,須索走一遭 。 [雙調][新水令]梵王宮殿 月輪高,碧琉璃瑞煙籠 罩。香煙雲蓋結,諷咒 海波潮。幡影飄颻,諸 檀越盡來到。 [駐馬聽]法鼓金鐸,二 月春雷響殿角;鐘聲佛 號,半天風雨灑松梢。 候門不許老僧敲,紗窗 外定有紅娘 報。害相思 的饞眼腦,見他時須看 個十分飽。 [末見潔科][潔雲]先生先 拈香,恐夫人問呵,則 說是老僧的親。(01) [末拈香科] [沈醉東風]惟願存有的 人間壽高,亡化的天上 逍遣。為曾、祖、父先 靈,禮佛、法、僧三寶 。焚名香暗 中禱告:則 願得紅娘休劣,夫人休 焦,犬兒休惡!佛囉, 早成就了幽期密約。(02) [夫人引旦上雲]長老請 拈香,小姐,咱走一遭 ,[末做見科][覷聰雲]為你 志誠呵,神仙下降也。[ 聰雲] 這生卻早兩遭兒也 。[末唱] [雁兒落]我則道這玉天 仙離了碧霄,原來是可 意中來請醮。小子多愁 多病身,怎當他傾國傾 城貌。 [得勝令]恰便似檀口點 櫻桃,粉鼻兒倚瓊瑤, 淡白梨花面,輕盈楊柳 腰。妖嬈,滿面兒撲堆 著俏;苗條 ,一團兒衠 是嬌。(03) [潔雲]貧僧一句話,夫 人行敢道麼?老僧有個 敝親,是個飽學的秀才 ,父母亡後,無可相報 。對我說: 「央及帶一 分齋,追薦父母。」貧 僧一時應允了,恐夫人 見責。[夫人雲]長老的親 便是我的親,請來廝 見 咱。[末拜夫人科][眾僧見 旦發科][末唱] [喬牌兒]大師年紀老, 法座上也凝眺;舉名的 班首真呆僗,覷著法聰 頭作金磬敲。(04) [甜水令]老的小的,村 的俏的,沒顛沒倒,勝 似鬧元宵。稔色人兒, 可意冤家,怕人知道, 看時節淚眼 偷瞧。 [折桂令]著小生迷留沒 亂,心癢難撓。哭聲兒 似鶯囀喬林,淚珠兒似 露滴花梢。大師也難學 ,把一個發 慈悲的臉兒 來朦著。擊磬的頭陀懊 惱,添香的行者心焦。 燭影風搖,香靄雲飄; 貪看鶯鶯,燭滅香消。(05) [潔雲]風滅燈也。[末雲] 小生點燈燒香。[旦與紅 雲]那生忙了一夜。 [錦上花]外像兒風流, 青春年少;內性兒聰明 ,冠世才學,扭捏著身 子兒百般做作,來往向 人前賣弄俊 俏。 [紅雲]我猜那生----- [么篇]黃昏這一回,白 日那一覺,窗兒外那會 鑊鐸。到晚一向書幃裡 比及睡著,千萬聲長吁 怎捱到曉。 [末雲]那小姐 好生顧盼小子。 [碧玉簫]情引眉梢,心 緒你知道;愁種心苗, 情思我猜著。暢懊惱! 響鐺鐺雲板敲。行者又 嚎,沙彌又 哨。您須不 奪人之好。 [潔與眾僧發科][動法器 了,潔搖鈴杵宣疏了, 燒紙科][潔雲]天明了也, 請夫人小姐回宅。(06) [末雲]再做 一會也好, 那裡發付小生也呵! [鴛鴦煞]有心爭似無心 好,多情卻被無情惱 <*I.4.01*>。 勞攘了一宵,月兒沈, 鐘兒響,雞兒叫。暢道 是玉人歸去 得疾,好事 收拾得早,道場畢諸人 散了。酩子裡各歸家, 葫蘆提鬧到曉。[並下] (07) [絡絲娘煞尾]則為你閉 月羞花相貌,少不得剪 草除根大小。 |
Một cảnh. — Trên điện Phật chùa Phổ Cứu
CẬU TRƯƠNG. — (ra) Hôm nay rằm tháng hai, nhà chùa mời sang dâng hương, mình phải sang một lát mới được. Ngâm: Sóng gầm gió lật "lá" Kinh, Mây quang, mưa rắc long lanh "hoa" Trời! Vỉa: Trước chùa trăng mới mọc cao… Mịt mờ sương bạc phủ vào ngói xanh! PHÁP BẢN. — (cùng các sư, các tiểu ra) — Hôm nay rằm tháng hai, là ngày đức Phật Thích Ca vào cõi Niết Bàn; đức Thuần Đà trưởng giả cùng đức Văn Thù Bồ Tát làm chay cúng Phật. Các thiện nam, tín nữ ai lễ Phật ngày hôm nay là được phúc lớn lắm. Kia thầy cử Trương đã đến từ bao giờ rồi nọ! Anh em đạo tràng lên trống đi thôi! Đợi trời sáng sẽ mời Bà lớn cùng Tiểu thư sang lễ! CẬU TRƯƠNG: Khói hương: mây kết tán tròn! Tiếng kinh, tiếng kệ: sóng dồn bể khơi! Phất phơ bóng phướn lưng trời... Bao nhiêu quan khách trong ngoài chen đua! Ầm ầm trống giục la khua, Sấm xuân vang động mái chùa bỗng không! Rầm rầm Phật niệm chuông rung, Gió mưa dồn dập ngọn thông lưng trời! Cửa quyền, sư cụ khó sang mời! Song the sao Hồng chẳng lựa lời trình cô! Đỏ mắt mong sao chẳng sang cho! Sang, ta nhìn chán, nhìn no, kẻo hoài. PHÁP BẢN. — (quay mời cậu Trương) Mời thầy vào lễ. Bà lớn có hỏi, thầy cứ thưa là có bà con với lão! (01) CẬU TRƯƠNG. — (vào thắp hương lạy) Xin cầu cho: người sống thì hưởng trọn tuổi trời, Người chết thì thong thả ở nơi Thiên đường. Rước các Tiên linh vào lễ Phật mười phương, Lòng thành tôi lại thắp tuần hương mà khấn nhỏ rằng: Xin cầu cho con Hồng đừng có rỉ răng! Bà lớn đừng biết đến! Con chó đừng cắn to! Hẹn thầm, ước vụng, xin cho nguyền được như nguyền! (02) BÀ LỚN. — (cùng Oanh Oanh, con Hồng cùng ra) Nói một mình: Sư cụ mời sang lễ, ta sang một lát. CẬU TRƯƠNG: Giống tình vào lễ trước đàn, Tưởng đâu nàng tiên ngọc vừa sa xuống khỏi làn mây xanh! Thân gượng sầu, gượng ốm như mình, Đọ sao được vẻ nghiêng nước, nghiêng thành của ai! Kìa hãy coi: nụ đào điểm cặp môi tươi! Liễu xuân khéo uốn, vẻ người thướt tha! Bông lê in mặt nõn nà! Ngọc đông, ngà chuốt nước da mịn màng! Nét yểu điệu, vẻ đoan trang, Ngắm càng rõ đẹp, nhìn càng nổi xinh! (03) PHÁP BẢN. — Bẩm Bà lớn, chúng tôi có câu chuyện xin thưa. Số là chúng tôi có người bà con, là học trò vào kinh thi Hội. Vì cha, mẹ mất sớm, không biết lấy gì báo đáp. Nhân thấy nhà chùa làm chay, cũng sắm chút lễ, nhờ chúng tôi cúng siêu độ cho. Chúng tôi đã trót nhận lời, sợ Bà lớn trách cập… BÀ LỚN. — Việc báo hiếu cho cha mẹ, có việc gì mà trách cập! Xin mời lại đây! CẬU TRƯƠNG. — (lại chào Bà lớn) Sư già tuổi tác ngồi trên, Đăm đăm mắt cũng đưa nhìn lúc lâu! Thầy đạo tràng bụng dạ để đâu, Tay đương gõ khánh, lại gõ sang đầu Pháp Thông! (04) Ồn ào, náo nức lạ lùng! Trẻ, già, quê, lịch vòng trong, vòng ngoài. Cùng nhau thích cánh chen vai, Cố xem cho được con người thần tiên! Sợ người biết đến không nên, Long lanh mắt lệ, sẽ nhìn qua loa! Mắt đâu có mắt oan gia! Thực lòng này thấy khó mà dửng dưng! Tiếng khóc như oanh hót bên rừng! Nước mắt như sương đọng ngập ngừng trên hoa! Ai người học được sư già, Ngồi che mặt lại thật là từ bi! Hương mà chi! Nến mà chi! Nến thì tắt ngấm, Hương thì nguội tanh! (05) Khoanh tay lũ tiểu làm thinh, Đổ xô lại cứ Oanh Oanh mà nhìn! Lòng ta, Mình hẳn đã tin, Bao nhiêu tình tứ, in trên đuôi mày! Ý Mình, ta đoán được ngay, Bao nhiêu buồn tủi chứa đầy buồng tim! Đổ hồi trống giục hết đêm, Người đi lễ, kẻ đi xem giật mình, Chém cha tiếng trống cầm canh! Đám đương vui, bỗng vô tình phá ngay! Vô tình tiếng trống ác thay! Hữu tình ta chịu đắng cay, thiệt thòi! Hữu tâm chi lắm ai ơi! Còn gì sung sướng hơn người vô tâm! <*I.4.01*> PHÁP BẢN. — (đọc sớ, đốt sớ) Trời đã sáng rõ, xin mời Bà lớn cùng Tiểu thư lại nhà! (Bà lớn cùng Oanh Oanh, con Hồng cùng vào) (06) CẬU TRƯƠNG. — Thì làm thêm một ngày nữa có được không! Bây giờ thì bảo tôi ra làm sao! Lao lư suốt một đêm trường, Trông ra trăng đã ngậm gương lúc vào! Tiếng chuông đã động lầu cao! Tiếng gà đã gáy xôn xao bốn bề! Vội vàng, người ngọc ra về! Các sư thu dọn lễ nghi tán đàn! Đàn tràng thôi thế là tan! Ai về nhà nấy, canh tàn, trời đã sáng ra! (07) |
@ tác giả: Vương Thực Phủ 王實甫 @ dịch giả: Nhượng Tống @ chú thích: Đặng Thế Kiệt
Sunday 19 March 2017
I.4 (第一本 第四折) Quấy đám
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment