西廂記 第二本 第五折 | II.5 Ý đàn |
[末上雲]紅娘之言,深
有意趣。天色晚也,月 兒,你早些出來麼![焚 香了]呀,卻早發擂也; 呀,卻早撞鐘也。[做理琴 科]琴呵,小生與足下湖 海相隨數年,今夜這一 場大功,都在你這神品 、金徽、玉軫、 蛇腹、 斷紋、嶧陽、焦尾、冰 弦之上。 <*II.5.01*>天哪!卻怎生 借得一陣順風,將小生 這琴聲吹入俺那小姐玉 琢成、 粉捏就、知音的 耳朵裡去者!(01) [旦引紅上,紅雲]小姐 ,燒香去來,好明月也 呵![旦雲]事已無成,燒 香 何濟!月兒,你團圓 呵,咱卻怎生? [越調]斗鵪鶉]雲斂晴空 ,冰輪乍湧;風掃殘紅 ,香階亂擁;離恨千端 ,閒愁萬種。夫人哪, 「靡不有 初,鮮克有終 。」他做了影兒裡的情 郎,我做了畫兒裡的愛 寵。 [紫花兒序]則落得心兒 裡念想,口兒裡閒提, 則索向夢兒裡相逢。俺 娘昨日個大開東閣,我 則道怎生般 炮鳳烹龍? 朦朧,可教我「翠袖殷 勤捧玉鐘」,卻不道「 主人情重」?則為那兄 妹排連,因此上魚水難 同。(02) [紅雲]姐姐,你看月闌 ,明日敢有風也?[旦雲] 風月天邊有,人間好事 無。 [小桃紅]人間看波,玉 容深鎖繡幃中,怕有人 搬弄。想嫦娥,西沒東 生誰與共?怨天公,裴 航不作游仙 夢。這雲似 我羅幃數重,只恐怕嫦 娥心動,因此上圍住廣 寒宮。(03) [紅做咳嗽科][末雲]來了 。[做理琴科][旦雲]這甚麼 響?[紅髮科][旦唱] [天淨沙]莫不是步搖得 寶髻玲瓏?莫不是裙拖 得環珮玎𤤮(王+冬) ? 莫不是鐵馬 兒簷前驟風?莫不是 金 鉤雙控吉丁當敲響簾櫳 ? [調笑令]莫不是梵王宮 ,夜撞鐘?莫不是疏瀟 瀟曲檻中?莫不是牙尺 剪刀聲相送?莫不是漏 聲長滴響壺 銅?潛身再 聽在牆角東,原來是近 西廂理連結絲桐。(04) [禿廝兒]其聲壯,似鐵 騎刀槍冗冗;其聲幽, 似落花流水溶溶;其聲 高,似風清月朗鶴唳空 ;其聲低, 似聽兒女語 ,小窗中,喁喁。 [聖藥王]他那裡思不窮 ,我這裡意已通,嬌鸞 雛鳳失雌雄;他曲未終 ,我意轉濃,爭奈伯勞 飛燕各西東 :盡在不言 中。(05) 我近書窗聽咱。[紅雲] 姐姐,你這裡聽,我瞧 夫人一會便來。[末雲]窗 外有人,已定是小姐, 我將弦改 過,彈一曲, 就歌一篇,名曰《鳳求 凰》。昔日司馬相如得 此曲成事,我雖不及相 如,願小姐有文君之意 。(06) [歌曰]有美人兮,見之 不忘。一日不見兮,思 之如狂。鳳飛翩翩兮, 四海求凰。無奈佳人兮 ,不在 東牆。張弦代語 兮,欲訴衷腸。何時見 許兮,慰我彷徨?願言 配德兮,攜手相將!不 得于飛兮,使我淪亡。(07) [旦雲]是彈得好也呵! 其詞哀,其意切,淒淒 如鶴唳天;故使妾聞之 ,不覺淚下。 [麻郎兒]這的是令他人 耳聰,訴自己情衷。知 音者芳心自懂,感懷者 斷腸悲痛。 [么篇]這一篇與本宮、 始終、不同。又不是清 夜聞鐘,又不是黃鶴醉 翁,又不是泣麟悲鳳。 [絡絲娘]一字字更長漏 永,一聲聲衣寬帶松。 別恨離愁,變成一弄。 張生呵,越教人知重。(08) [末雲]夫人且做忘恩, 小姐,你也說謊也呵![ 旦雲]你羞怨了我。 [東原樂]這的是俺娘的 機變,非干是妾身脫空 ;若由得我呵,乞求得 效鸞鳳。俺娘無夜無明 並女工;我 若得些兒閒 空,張生呵,怎教你無 人處把妾身做誦。 [綿搭絮]疏簾風細,幽 室燈清,都則是一層兒 紅紙,幾榥兒疏欞,兀 的不是隔著雲山幾萬 重 ,怎得個人來信息通? 便做道十二巫峰,他也 曾賦高唐來夢中。(09) [紅雲]夫人尋小姐哩, 咱家去來。[旦唱] [拙魯速]則見他走來氣 沖沖,怎不教人恨匆匆 。唬得人來怕恐。早是 不曾轉動,女孩兒家直 憑響喉嚨! 緊摩弄,索 將他攔縱,則恐夫人行 把我來廝葬送。(10) [紅雲]姐姐則管聽琴怎 麼?張生著我對姐姐說 ,他回去也。[旦雲]好姐 姐呵,是必再著他住一 程兒![紅 雲[再說甚麼?[ 旦雲]你去呵, [尾]則說道夫人時下有 人唧噥,好共歹不著你 落空。不問俺口不應的 狠毒娘,怎肯著別離了 志誠種? [並下] (11) [絡絲娘煞尾]不爭惹恨 索情斗引,少不得廢寢 忘餐病症。 題目 張君瑞破賊計 莽 和尚生殺心 正名 小紅娘晝請客 崔 鶯鶯夜聽琴 |
Một cảnh. — Viện sách, bên kia là vườn hoa
CẬU TRƯƠNG. — Hồng nó dặn mình đêm nay đợi khi tiểu thư ra vườn hoa thắp hương, thì mượn tiếng đàn để dò la ý tứ. Nghĩ nó nói thật là chí lý. Trời đã tối rồi! Trăng ơi trăng! Sao chẳng vì ta mà mọc sớm một chút. A nghe trống đã thu không! A! nghe chuông đã đổ hồi! (sửa đàn). Đàn ơi đàn! Tôi cùng bác giang hồ lưu lạc, đi đâu cũng có nhau! Cái công lớn đêm nay, tôi trông cậy cả vào bác đó! <*II.5.01*>Trời ơi trời! Về phần ông thì chỉ xin cho nhờ lấy một cơn gió nhẹ, đem hộ tiếng đàn này mà đưa lọt vào vành tai nặn bằng phấn, chuốt bằng ngọc của cô tri âm tôi! (01) CON HỒNG. — (cùng Oanh Oanh ra ở bên vườn hoa) Mời cô ra thắp hương! Trăng sáng đẹp quá! OANH OANH. — Hồng ơi! Ta còn lòng nào mà thắp hương! Trăng ơi! Chị còn ló mặt ra làm gì nữa! Mây quang, vầng ngọc ngang trời… Gió đưa, thềm ngọc đua rơi cánh hồng… Ngổn ngang trăm mối bên lòng! Mẹ ơi! mấy người ăn ở thủy chung ở đời! <*II.5.02*> Một ta đây với một ai, Yêu nhau nào khác yêu người trong tranh! Lòng mong, miệng nhắc mặc tình, Gặp nhau họa giữa đêm thanh giấc nồng! Hôm qua mở rộng gác Đông, Tưởng đâu rán phượng, ninh rồng dâng ra! <*II.5.03*> Nỡ bắt tôi nâng chén mới qua. Cho thế là lễ trọng, thế là tình thân! Những mong chỉ Tấn, tơ Tần, Ai ngờ lại nhận họ gần, họ xa! (02) CON HỒNG. — Kìa cô coi: trăng quầng <*II.5.04*> ! Ngày mai chắc có gió! OANH OANH. — Ừ! Trăng quầng thật nhỉ! Bao nhiêu mặt ngọc trên đời, Sợ người trêu ghẹo phải màn ngoài, trướng trong! Ả Hằng chiếc bóng lưng không, Lặn Tây rồi lại mọc Đông một mình. Nào ai là bạn chung tình? Nào ai là kẻ mối manh đi về? Ôi trời ơi! Độc địa làm chi, Cũng đem trướng rủ, màn che mấy lần. Cho cung Hàn vắng biệt tin xuân! (03) (Con Hồng đằng hắng) CẬU TRƯƠNG. — Hồng nó dặng. Tiểu thư chắc đã ra! (dạo đàn) OANH OANH. — Hồng ơi! Tiếng gì thế nhỉ? CON HỒNG. — Thưa cô, cô thử đoán coi! OANH OANH : Phải buông quần mà xà tích <*II.5.05*> chạm nhau? Phải rảo chân mà trâm giắt mái đầu rung rinh? Phải neo vàng ai động bên mình? Phải hàng ngựa sắt <*II.5.06*>, gió thổi quanh trước rèm? Phải cung hoa chuông thỉnh đương đêm? Phải rặng tre cành lá ngoài thềm xô nhau? Phải kéo may theo nhịp thước khâu? Phải đồng hồ thánh thót canh thâu đêm ròng? Lắng tai nghe ở mé tường đông. Thì ra là tiếng tơ đồng bên Mái Tây! (04) Bổng như tiếng hạc trên mây, Trăng trong, gió mát qua bay ngang trời! <*II.5.07*> Trầm như cô bé nhà ai, Tình nồng, ý mặn, nói cười bên song! Nặng nghe hùng dũng lạ lùng, Rầm rầm gươm thét, ngựa xông trận ngoài! Nhẹ nghe tan tác tơi bời, Âm thầm nước chảy, hoa trôi giữa dòng! Ý hết rồi, nhưng hận khôn cùng! Khúc đàn tuy chửa dứt, nỗi lòng ai lạ chi ai! Loan thơ, phượng yến lìa đôi. Tấm thương dễ nói nên lời được đâu! (05) CON HỒNG. — Cô hãy ở đây nghe! Con vào Bà tí, lại ra ngay. (giả vờ vào) OANH OANH: Đàn mình, ta lắng bên tai, Mà người mình, ta biết là người tình chung! Tri âm, ai chẳng cùng lòng! Cảm thương, ai chẳng não nùng xót xa! CẬU TRƯƠNG. — Ngoài song hơi có tiếng động, chắc là Tiểu thư! Ta hãy thử gảy một bài coi! OANH OANH. — Ta đứng gần lại bên song này! CẬU TRƯƠNG. — (thở dài) Đàn ơi đàn! Ngày xưa Tư Mã Tương Như muốn tỏ tình với Trác Văn Quân, có đặt ra bài "Văn Phượng Cầu Hoàng" <*II.5.08*>. Tôi đâu dám lên mặt là Tương Như, nhưng Tiểu thư thì Văn Quân hồ dễ mà sánh kịp! Bây giờ xin gảy theo bài ấy. (06) Bài đàn Người đâu xinh xinh tuyệt vời! Lòng tôi không quên trọn đời! Đường trần ngày một xa cách. Bể thương trăm tình đầy vơi! Phượng bay, bốn phương bay khắp! Mơ màng tìm kiếm lứa đôi! Đêm nằm đã mòn mắt trông! Bức tường Đông, bức tường giết người! — Lòng xuân trăm mối bồi hồi! Đàn đây có thay hộ lời? Bao giờ phỉ nguyền non nước? Bõ công xót thầm hôm mai! Ví chẳng cành liền, cánh chắp! Cũng liều đá nát, vàng phai! (Đôi lời nhắn người tình chung: Thương lấy ai phương trời lạc loài!) (07) OANH OANH. — Đàn hay! Khúc lựa não nùng! Giọng nghe chua chát! Làm em cũng không sao cầm được nước mắt! Từng cung, từng bực, từng bài, Nhận cho ra mới là người biết nghe! Phải đâu "Lưu Thủy" tỉ tê! Phải đâu "Hành Vân" lại thuận tựa về "Nam Ai!" Phải đâu "Vọng Cổ" ngậm ngùi! Dây dây ly biệt, lời lời nhớ mong. Nghe ra canh vắng, đêm ròng, Rộng lần áo lót, lỏng vòng dây đai! Gảy xong một khúc "Ly Hoài", <*II.5.09*> Tài hoa nâng được giá người thêm cao! (08) CẬU TRƯƠNG. — (buông đàn) Bà lớn quên ơn, phụ nghĩa đã đành! Thế nhưng Tiểu thư, tưởng không nên nói dối mới phải! (Con Hồng lẻn ra) OANH OANH. — Anh trách thế thì lầm! Mẹ em nghiêm cấm giữ gìn, Quản đâu ai rủa, ai nguyền đến em! Nữ công bận suốt ngày đêm! Nào cho được rảnh mà tìm bạn loan! Bên ngoài gió lọt mành đơn, Bên trong nhà vắng đèn tàn hắt hiu. Giữa hàng con tiện khẳng khiu, <*II.5.10*> Với vài lớp giấy hồng điều bồi song! Phải đâu mây, nước muôn trùng, Lấy ai tin tức đưa thông trong ngoài? Dẫu Vu Sơn cao ngất lưng trời, Cũng còn có lối tìm người trong giấc chiêm bao! (09) CON HỒNG. — (thình lình chạy ra) Thưa cô! Chiêm bao cái gì? Bà biết thì sao? OANH OANH: Chạy đâu mà thở chẳng ra hơi? Hỏi mày còn biết sợ ai nữa, mày? Trước sau vẫn đứng chỗ này! Thình lình nó đến, ta đây giật mình! Bé người mà to họng đã kinh! Toan cho một trận, thương tình lại tha! Chỉ e trước mặt mẹ già, Nó còn kiếm chuyện nói ra, nói vào! (10) CON HỒNG. — Vừa rồi con nghe tin cậu Trương sắp đi! Cô bảo làm ăn ra làm sao? OANH OANH. — Em hãy giữ anh ấy ở lại vài, ba hôm! Bảo: xem chừng bà đã hối rồi! Cậu không phải chịu thiệt thòi mãi đâu! Mẹ ơi! Sao nỡ hiểm sâu, Bắt đôi trẻ phải lìa nhau cho đành! (11) CON HỒNG. — Cô chả phải dặn, con hiểu cả rồi! Mai con sẽ sang thăm cậu ấy. (cùng vào) CẬU TRƯƠNG. — Tiểu thư vào rồi! Hồng ơi! sao không lùi lại một bước, trả lời ngay đêm nay cho tôi! Cực chẳng đã, thôi đành ngủ vậy! (vào) |
@ tác giả: Vương Thực Phủ 王實甫 @ dịch giả: Nhượng Tống @ chú thích: Đặng Thế Kiệt
Wednesday 8 March 2017
II.5 (第二本 第五折) Ý đàn
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment