第四本:張君瑞夢鶯鶯雜劇 楔子
Phần Thứ Tư
Nên đôi lứa, con Hồng xong việc,
Hỏi căn do, Bà lớn bực mình.
Rượu tiễn khách đau lòng ly biệt,
Mộng giữa đường thấy mặt khuynh thành.
Nên đôi lứa, con Hồng xong việc,
Hỏi căn do, Bà lớn bực mình.
Rượu tiễn khách đau lòng ly biệt,
Mộng giữa đường thấy mặt khuynh thành.
西廂記 第四本 第一折 | IV.1 Đáp thư |
[旦上雲]昨夜紅娘傳簡
去與張生,約今夕和他 相見,等紅娘來做個商 量。[紅上雲]姐姐著我傳 簡帖兒與張生,約他今 宵赴約。俺那小姐,我 怕又有說謊,送了他性 命,不是耍處。我見小 姐去,看他說甚麼 (01)。 [旦雲]紅娘收拾臥房,我睡 去。[紅雲]不爭你要睡呵 ,那裏發付那生?[旦雲] 甚麼那生?[紅雲]姐姐, 你又來也!送了人性命 不是耍處。你若又翻悔 ,我出首與夫人,你著 我將簡帖兒約下他來 (02)。 [旦雲]這小賤人倒會放刁 ,羞人答答的,怎生去 ![紅雲]有甚的羞,到那 裏只合著眼者。[紅催鶯 雲]去來去來,老夫人睡 了也。[旦走科][紅雲]俺姐 姐語言雖是強,腳步兒 早先行也 (03)。 [仙呂][端正好]因姐姐 玉精神,花模樣,無倒 斷曉夜思量。著一片志 誠心蓋抹了漫天謊。出 畫閣,向書房;離楚岫 ,赴高唐;學竊玉,試 偷香;巫娥女,楚襄王 ;楚襄王敢先在陽臺上 (04) 。[下] 第一折 [末上雲]昨夜紅所遺之 簡,約小生今夜成就。 這早晚初更盡也,不見 來呵,小姐休說謊咱! 人間良夜靜複靜,天上 美人來不來。 [仙呂]點絳唇]佇立閑 階,夜深香靄、橫金界 。瀟灑書齋,悶殺讀書 客 (05)。 [混江龍]彩雲何在, 月明如月浸樓臺。僧歸 禪室,鴉噪庭槐。風弄 竹聲,則道金(王佩) 響;月移花影,疑是玉 人來 <*IV.1.01*> 。意懸懸業眼,急 攘攘情懷,身心一片, 無處安排;則索呆答孩 倚定門兒待。越越的表 鸞信杳,黃犬音乖 (06)。 小生一日十二時, 無一刻放下小姐,你那 裏知道呵! [油葫蘆]情思昏昏眼 倦開,單枕側,夢魂飛 入楚陽臺。早知道無明 夜因他害,想當初不如 不遇傾城色。人有過, 必自責,勿憚改。我卻 待賢賢易色<*IV.1.02*> 將心戒,怎 禁他兜的上心來 (07)。 [天下樂]我則索倚定 門兒手托腮,好著我難 猜:來也那不來?夫人 行料應難離側。望得人 眼欲穿,想得人心越窄 ,多管是冤家不自在。 喏早晚不來,莫不 又是謊麼 (08)? [那吒令]他若是肯來 ,早身離貴宅;他若是 到來,便春生敝齋;他 若是不來,似石沉大海 。數著人腳步兒行,倚 定窗囗兒待,寄語多才 (09) : [鵲踏枝]恁的般惡搶 白,並不曾記心懷;撥 得個意轉心回,夜去明 來。空調眼色經今半載 ,這其間委實難捱。 小姐這一遭若不來 呵, [寄生草]安排著害, 準備著抬。想著這異鄉 身強把茶湯捱,則為這 可憎才熬得心腸耐,辦 一片志誠心留得形骸在 。試著那司天臺打算半 年愁,端的是太平車約 有十餘載 (10)。 [紅上雲]姐姐,我過 去,你在這裏。[紅敲門 科][末問雲]是誰?[紅雲]是 你前世的娘。[末雲]小姐 來麼?[紅雲]你接了衾枕 者,小姐入來也。張生 ,你怎麼謝我?[末拜雲] 小生一言難盡,寸心相 報,惟天可表![紅雲]你 放輕者,休唬了他![紅 推旦入雲]姐姐,你入去 ,我在門兒外等你。[末 見旦跪雲]張珙有何德能 ,敢勞神仙下降,知他 是睡裏夢裏? [村裏迓鼓]猛見他可 憎模樣,小生那裏病來 早醫可九分不快。先前 見責,誰承望今宵歡愛 !著小姐這般用心,不 才張珙,合當跪拜。小 生無宋玉般容,潘安般 貌,子建般才;姐姐, 你則是可憐見為人在客(11) ! [元和令]繡鞋兒剛半 拆,柳腰兒夠一搦,羞 答答不肯把頭抬,只將 鴛枕捱。雲鬟仿佛墜金 釵,偏宜(髟下為狄) 髻兒歪。 [上馬嬌]我將這鈕扣 兒松,把縷帶兒解;蘭 麝散幽齋。不良會把人 禁害,(口台),怎不 肯回過臉兒來(12)? [勝葫蘆] 我這裏軟玉溫香抱滿懷 。呀,阮肇到天臺,春 至人間花弄色。將柳腰 款擺,花心輕拆,露滴 牡丹開。 [么篇]但蘸著些麻兒 上來,魚水得和諧,嫩 蕊嬌香蝶恣采。半推半 就,又驚又愛,檀口( 扌溫)香腮。 [末跪雲]謝小姐不棄 ,張珙今夕得就枕席, 異日犬馬之報 (13)。 [旦雲]妾 千金之軀,一旦棄之。 此身皆托於足下,勿以 他日見棄,使妾有白頭 之歎。[末雲]小生焉敢如 此?[末看手帕科] [後庭花]春羅原瑩白 ,早見紅香點嫩色。[旦 雲]羞人答答的看甚麼?[ 末]燈下偷睛覷,胸前著 肉揣。暢廳哉,渾身通 泰,不知春從何處來? 無能的張秀才,孤身西 洛客,自從逢稔色,思 量的不下懷;憂愁因間 隔,相思無擺劃;謝芳 卿不見責。 [柳葉兒]我將你做心 肝兒般看待,點汙了小 姐清白。忘餐廢寢舒心 害,若不是真心耐,志 誠捱,怎能夠這相思苦 盡甘來? [青哥兒]成就了今宵 歡愛,魂飛在九霄雲外 。投至得見你多情小奶 奶,憔悴形骸,瘦似麻 秸。今夜和諧,猶自疑 猜。露滴香埃,風靜閑 階,月射書齋,雲鎖陽 臺;審問明白,只疑是 昨夜夢中來,愁無奈 <*IV.1.03*> (14)。 [旦雲]我回去也,怕 夫人覺來尋我。[末雲]我 送小姐出來。 [寄生草]多丰韻,忒 稔色。乍時相見教人害 ,霎時不見教人怪,些 兒得見教人愛。今宵同 會碧紗廚,何時重解香 羅帶 (15)。 [紅雲]來拜你娘!張 生,你喜也。姐姐,咱 家去來。[末唱] [煞尾]春意透酥胸, 春色橫眉黛,賤卻人間 玉帛。杏臉桃腮,乘著 月色,嬌滴滴琥顯得紅 白。下香階,懶步蒼苔 ,動人處弓鞋鳳頭窄。 歎鯫生不才,謝多嬌錯 愛。若小姐不棄小生, 此情一心者,你是必破 工夫明夜早些來 (16)。[下] |
Cảnh I. — Buồng thêu
OANH OANH. (ra) — Tôi cho con Hồng đem thư sang, hẹn với cậu Trương, chiều nay tôi sẽ sang thăm. Đợi nó về, tôi sẽ bàn với nó. CON HỒNG. — (ra nói một mình) Cô tôi sai đưa thư sang cậu Trương, hẹn chiều nay sang thăm. Chỉ sợ cô tôi lại giở quẻ thì thật là giết cậu ấy chứ không phải chuyện bỡn. Giờ tôi vào xem cô tôi nói ra sao! (01) OANH OANH. — Hồng ơi! Em vào thu dọn phòng nằm cho ta đi nghỉ! CON HỒNG. — Cô đi nghỉ thật à? Thế để giết chết người ta hay sao? OANH OANH. — Người ta là ai? CON HỒNG. — Thưa cô! Cô lại thế nào ấy rồi! Làm mất mạng người ta đấy, không phải chuyện bỡn đâu! Cô mà hối lại nữa, thì con vào thú ngay với bà là cô sai con đem thư sang hẹn với cậu Trương… (02) OANH OANH. — Cái con này mới điêu làm sao chứ! CON HỒNG. — Không phải con điêu đâu! Thực tình thì cô chả nên như thế một lượt nữa! OANH OANH. — Thế nhưng mà ta thẹn chết đi được! CON HỒNG. — Nào ai trông thấy! Trừ Hồng ra tịnh không có ai là người thứ ba! (Giục giã) Thôi mời cô đi! Đi thôi cô! (Oanh Oanh nín lặng) Biết làm thế nào bây giờ. Thôi mời cô đi vậy! Cô đi vậy. (Oanh Oanh nín lặng, ra ý tần ngần). Thưa cô! Chúng ta đi đi thôi! Đi đi thôi! (Oanh Oanh nín lặng, đi mấy bước lại dừng). Thưa cô! Cô đứng lại làm gì nữa? Đi thôi! Đi! (Oanh Oanh nín lặng đi)! Cô tôi tuy miệng nói cứng, nhưng chân thì đã bước đi rồi đó! (03) Chỉ vì cô: hoa cốt cách tuyết tinh thần, Để ai mất ngủ, quên ăn mơ màng… Đêm nay cô dời gót đài trang, Thành tâm dừng bước, bước sang thư phòng! Chẳng còn nói có, nói không! Nếm mùi ân ái, vỡ lòng nguyệt hoa! Trông vời thần nữ thướt tha, Đã từ đỉnh Giáp sang qua Cao Đường. Mây mưa tỏa kín đài Dương… Bạn tình ai đó, hẳn đương đợi chờ! (04) (cùng vào) Cảnh II. — Phòng sách CẬU TRƯƠNG. — (ra) Tiểu thư cho con Hồng đưa thư sang, hẹn với tôi đêm nay thì sang chơi. Giờ đã hết canh một, sao còn chưa thấy sang? Vỉa : Đêm lành khuya đã khuya rồi! Biết rằng người ngọc có dời gót hoa? Hát: Ngồi lại đứng vẩn vơ thềm trước! Khắp cõi vàng, sương bạc tung hoành! Canh dần khuya, phòng sách vắng tanh! Khách đọc sách một mình buồn biết mấy! (05) Chim vỡ tổ, mọi người đương ngáy, Mây năm màu nào thấy đâu nào? Khắp một vùng gác thấp lầu cao, Trăng như nước ngập vào lấp loáng! Nghe tiếng trúc gió lay, những tưởng, Tiếng chuyền vàng sang sảng nẻo xa! Trong bóng hoa trăng xế ngỡ là, Bóng người ngọc thướt tha vừa tới! <*IV.1.01*> Mắt đăm đắm, lòng thì bối rối! Đặt mình đâu cho khỏi khổ này? Khéo như ngây như dại canh chầy, Thôi tựa cửa, đứng đây ta ngóng! Chim xanh đợi, đợi càng mất bóng! Chó vàng nghe, nghe cũng im hơi! Lòng tê mê, cặp mắt mỏi dời! (06) Tựa bên gối, suýt lạc người vào cảnh mộng! Nếu biết trước đêm ngày mong ngóng, Những chua cay thất vọng vì tình, Thà nén lòng đừng mộ sắc nghiêng thành! "Có lỗi phải sửa mình, chớ ngại! "Yêu người tốt bằng lòng mê gái!"<*IV.1.02*> Lời thánh hiền dạy phải biết bao! Nhưng muốn theo đâu có dễ nào! Cởi chưa được, lại buộc vào khổ chửa! (07) Tay tỳ má, lại ra ngồi tựa cửa! Một là sang, hai nữa là không, Biết lối nào mà đoán, mà mong! Vướng Bà lớn, chắc khó lòng đi thoát! Nghĩ càng nghĩ, trái tim như thắt! Trông lại trông, con mắt đã mòn! Của oan gia chắc cũng bồn chồn, Nhưng khốn nỗi việc còn chửa rảnh! Năm canh vắng, bốn bề hiu quạnh! Thật lòng sang hay lại đánh lừa chơi! (08) Khi sang ra hẳn sắp sửa rồi, Gót ngọc đã xa dời buồng gấm! Khi đến nữa thật là vui vẻ lắm! Hơi xuân đưa đầm ấm phòng văn! Bằng không sang, thôi lỡ dở vô ngần! Bể man mác lặng dần tăm đá ném! Tính từng bước, chân đi miệng đếm!… Tựa bên song, tay bím lòng chờ!… (09) Bao nhiêu điều nhiếc móc đêm xưa, Biết bụng thế, phải làm ngơ, bấm bụng… Họa là có đem lòng cảm động, Thuận cho nhau đi vụng, về thầm! Tính ngày ra chốc đã nửa năm, Biết bao nỗi âm thầm chịu cực! Cực mà vẫn cố theo bằng được Nhục mà còn cố rước lấy chơi! Gượng cháo cơm, xót nỗi khách quê người! Nát gan ruột, vì ai trang sắc nước! Dốc một dạ chí thành sau trước. May thì còn cái xác trơ xương! (Chết, ruột tằm tơ vẫn vấn vương! Rạc, thân cuốc kêu càng cám cảnh!) Gẩy bàn toán mà dồn, mà tính, Sáu tháng trường, mấy gánh nhớ thương? Đem xe lừa mà tải, mà mang, Mười chuyến nặng dễ thường chưa xếp hết! (10) CON HỒNG. — (ra) Thưa cô, con vào trước cô hãy đứng đây! (gõ cửa) CẬU TRƯƠNG. — Tiểu thư sang đây rồi! CON HỒNG. — Cô đã sang! Cậu đỡ lấy chăn gối này! CẬU TRƯƠNG. — (vái chào) Chị Hồng! Tôi lúc này nói không sao hết lời được! Chỉ xin có trời chứng cho! CON HỒNG. — Cậu bỏ sẽ chứ! Kẻo cô giật mình! Cậu cứ ở yên đây! Để em đón cô vào! (sẽ đẩy Oanh Oanh vào) Thưa cô, mời cô vào! Con đứng ngoài cửa này chờ cô! CẬU TRƯƠNG. — (thấy mặt Oanh Oanh vội vàng quỳ xuống ôm lấy) Củng này có được bao nhiêu hồng phúc mà dám phiền em hạ cố đến đây! Mặt hoa thoạt được nhìn gần, Mười phần phiền khổ chín phần đổ sông! Đêm xưa giận lục, trách hồng. Đêm nay nào chắc có lòng sang đây! Quá chìu cho đến thế này, Đáng tôi quỳ gối, lượm tay đón mời! Tài mạo tôi nào được bằng ai! Chỉ vì đất khách quê người em thương! (11) (Oanh Oanh nín lặng, Cậu Trương đứng dậy đặt nàng ngồi) Hài thêu gang chỉ nửa gang, Lưng ong chít một chít ngang vừa liền… Cúi đầu chẳng chịu trông lên, Hai tay lần mãi đường viền gối thêu! Thoa rơi, mái tóc sổ đều, Mây huyền lóng lánh dễ yêu bội phần! Tha cho nhau tội lần khân, Tôi mở dần khuyết áo, cởi lần dây đai… Chưa quen ngây ngất cả người! Buồng khuya lan xạ ngát mùi hương xông… Sao không quay mặt lại cùng? (12) (Cúi ôm nàng, nàng nín lặng) Yêu nhau phượng bế, loan bồng đã sao! Then mây mở cửa động Đào… Đào tiên hớn hở đón chào tin xuân, Những là tê tái tần vần. Lả dần vóc liễu, mở dần lòng hoa… Rồng, mây, cá nước mặn mà! Nụ đơn nở giọt sương sa đầm đìa… Nhị non, hương sớm bốn bề, Tha hồ con bướm đi về thong dong! Em dùng dằng nửa thuận, nửa không! Tôi khắp người bủn rủn, trong lòng mê tơi! Má hồng thơm ngát dưới môi. Tôi coi em như trái tim tôi từ ngày… Trắng ngà trong ngọc giá này, Quấy hôi bôi nhọ lỗi này tự tôi! Không bền lòng chờ đợi hôm mai, Dễ đâu khổ tận, cam lai có rày? Cùng nhau ân ái đêm nay. Thần hồn bay chín tầng mây ngoài trời! Này vì em tôi thân thể gầy rơi! Thế này em mới biết cho người tình si! Đêm nay, má tựa vai kề, Mà lòng còn vẫn hồ nghi với lòng <*IV.1.03*> (14). Sương sa! Gió lặng! Sân không! Trăng soi viện sách! mây lồng đài Dương! Lẽ nào nhìn thấy rõ ràng, Lại là trong giấc mơ màng gặp nhau? (Dậy, quỳ, cảm tạ) — Củng đêm nay được hầu hạ em, suốt đời xin làm thân trâu ngựa… (13) (Oanh Oanh nín lặng) CON HỒNG. — Thưa, mời cô về! Sợ bà thức giấc dậy chăng! (Oanh Oanh dậy, nín lặng bước ra) CẬU TRƯƠNG. — (cầm tay Oanh Oanh ngắm lại) Phong tư, tài mạo tuyệt vời! Thoạt nhìn đã khiến lòng người vấn vương! Không nhìn lòng nặng nhớ thương! Được nhìn lòng thấy yêu đương bội phần! Bây giờ họp mặt buồng xuân, Bao giờ lại được cởi lần dây lưng? (15) CON HỒNG. — (giục giã) Thưa cô, mời cô mau lên! Sợ bà thức giấc dậy chăng! (Oanh Oanh nín lặng bước xuống thềm) CẬU TRƯƠNG. — (hai tay cầm tay Oanh Oanh ngắm lại) Mày xanh lồ lộ vẻ xinh! Nõn nà bộ ngực xuân tình đầy vơi! Bao nhiêu lụa ngọc trên đời Đem mà đọ với giá người, kém xa! Má đào dưới ánh trăng tà, Hây hây càng rõ nước da trắng hồng! Xuống thềm bước một ngại ngùng, Phải vì giày hẹp, thực lòng ngại đi! Tội nghiệp tôi nào có ra gì! Ơn lòng em đã thương vì thiết tha! Đã thương, thương trót họa là. Đêm mai sang sớm hơn là đêm nay. (16) |
No comments:
Post a Comment